Trong lịch trình của chuyến du hành Nam phương của
Blogger Ngô Thái, một địa chỉ "không thể không ghé thăm" (theo lời bác
Ngô Thái), đó là ấp Ràng - Trung Lập Thượng - Củ Chi, nơi "Thiên thần
không đôi chân" đang sinh sống.
(Thư viện của Thanh Thảo)
không biết đường nên bác Ngô Thái nhờ bạn Violet cùng đi để dẫn đường.
Vi đang bận đưa mẹ từ Bến Tre đi khám bệnh tại bệnh viện nhân dân Gia
Định, quận Bình Thạnh. TuK quyết định mời mẹ Vi đi cùng luôn. Mẹ Vi
nhiệt tình nhận lời cùng đi tuy sức khoẻ không được tốt và rất bị say
xe. Hóa ra mẹ Vi cũng là một thương binh, một cựu thanh niên xung phong
của đoàn 559- thuộc lực lượng TNXP Trường Sơn trước đây (một người đồng
đội của bác Ngô Thái trước đây).
Lúc đầu, TuK cứ nghĩ là mình tháp
tùng bác Thái và Vi đi làm từ thiện. Tới nơi, em Huỳnh Thanh Thảo, một
Blogger, chủ nhân của trang diễn đàn :" Thiên thần không đôi chân "
là một người bằng xương bằng thịt không có chân ngay từ khi sinh ra. Em
sống trên xe lăn từ nhỏ, nay đã 26 tuổi. Em là nạn nhân của chất độc
Dioxin (chất độc màu da cam) do Đế Quốc Mỹ rải xuống vùng đất này, một
nhân chứng sống về tội ác, di chứng mà cuộc chiến tại miền Nam Việt Nam
trước đây để lại.
" do bác cảm tác sau chương trình của Thanh Thảo mới tổ chức do đài truyền hình trung ương phát sóng nhân ngày Quốc Tế Thiếu Nhi (01/6/2011).
Khi
bài hát được Vi bật lên từ máy tính của Thanh Thảo, quả thực, đây là
một bài hát rất hay, ca từ sâu lắng, trong sáng, thể hiện tính nhân văn
sâu sắc. Giai điệu mượt mà, nhẹ nhàng, thiết tha. Day dứt mà không ai
oán. Thì ra, bài hát và bản nhạc này không phải chỉ viết về Thanh Thảo
và những người khuyết tật mà là viết cho Thanh Thảo, viết cho chương
trình của Thanh Thảo để phục vụ cho những người khuyết tật và cộng đồng.
nhận của TuK sau chuyến đi là một sự cảm thông, sẻ chia, động viên
khích lệ, và hơn hết sự nể phục một tâm hồn, một nghị lực phi thường của
bạn Thanh Thảo (anh xin được xưng hô với em như vậy). Bạn thật xứng danh là "Thiên thần không đôi chân".
Bởi chính bạn, tuy thể xác là một nạn nhân đáng thương nhưng tâm hồn
bạn đã không còn là nạn nhân nữa mà là tâm hồn của một thiên thần. Bạn
không chỉ đã vượt qua chính mình mà còn hỗ trợ, giúp đỡ cho rất nhiều
những mảnh đời bất hạnh khác. Thậm chí bạn còn giúp cả những mảnh đời
lành lặn về thể xác mà tinh thần còn yếu đuối, tự ti, mặc cảm, lệch lạc,
lầm lỗi vượt qua chính mình thông qua cuộc đời và sự nghiệp mà bạn đang
theo đuổi.
chuyến đi này em thấy mình khỏe hẳn ra. Bởi trước đây, tuy là thương
binh nhưng vì thất lạc và thiếu giấy chứng thương của viện 108 nên em
không được công nhận và hưởng chế độ thương binh. Bị ốm đau, bệnh tật
nên em cũng chẳng thiết sống, do vậy em bị trầm cảm bấy nay. Mới gặp bé
Thảo, em không cầm nổi nước mắt, thấy thương cháu vô cùng. Nhưng sau khi
ở nhà cháu ra, ngẫm lại mà thấy thương hại cho chính bản thân mình.
Lành lặn thế này mà lại chán đời, thất vọng, bi quan, trầm cảm...".
*************************************************
Dưới đây là một số hình ảnh của cuộc gặp gỡ tại nơi ở, cũng là nơi làm việc của Thanh Thảo:
(Từ trái qua: Mẹ Vi, mẹ Thanh Thảo, Thanh Thảo, Ngô Thái, HaTuK và Violet)
******************
TuK xin đăng lại nội dung ca từ bài: "Mảnh đời bất hạnh" coppy từ bên nhà bác Ngô Thái:
MẢNH ĐỜI BẤT HẠNH
(Nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6)
Thương em…đường phố lang thang
Trong đêm âm thầm lê bước
Mịt mờ tương
lai phía trước
Để đời nhức nhối tim gan…!
Thương em… gia đình ly tán
Nỗi buồn vương mắt trẻ thơ
Khát khao tình thương cha mẹ
Tâm hồn trong trắng… bơ vơ!
.
Thương em …thiệt thòi số phận
Mang theo khuyết
tật suốt đời
Nỗi đau tâm hồn trĩu nặng
Để ta day dứt khôn nguôi!
Em mong tấm
lòng nhân ái!
Em mong mái ấm tình thương!
Em mong có vì sao sáng…
Đưa em vươn tới tương lai…!
lòng nhân ái!
Em mong mái ấm tình thương!
Em mong có vì sao sáng…
Đưa em vươn tới tương lai…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]