Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

TIM ƠI (CA DAO @ 02)

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:11.0pt;font-family:"sans-serif";
}

-->

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:11.0pt;font-family:"sans-serif";
}

-->


Ngô Toàn Thắng  không thích viết thơ tình - hay nói đúng hơn
là rất ít làm thơ tình  “bay bổng”. Không
phải anh không có cảm xúc làm thơ tình, mà là cây bút thơ tình “ có nghề”. Nhưng
 anh không thích thơ tình theo kiểu “bồng
bềnh, Mộng mơ, chơi vơi, ẻo lả, trên mây trên  gió” thoạt đọc thấy bùi tai hay hay, đọc
xong tai này chui tọt sang tai kia chẳng để lại điều gì cho người đọc cảm nhận
sâu sắc, Anh cho rằng có nhiều đề tài khác trong cuộc sống cần khai thác, chuyển
tải đến người đọc những cảm nhận mới và tự 
rút ra những điều bổ ích. Anh thích viết những đề tài “lạ và hóc”, khai
thác những khía cạnh “độc đáo” mà anh quan sát thấy trong cuộc sống, trong
thiên nhiên, mà ít người nhận ra. Anh thổi hồn vào nó, nâng lên tầm “tư tưởng”,
“triết lý”  sâu sắc để người đọc phải suy
ngẫm…Gần đây anh cho “ra lò” Sơ ri thơ tình như “Gõ cửa thơ tình, Ca dao@, Ca
dao @ 02…Dưới đây tôi xin  giới thiệu với
bạn đọc bài Ca dao @2 có tựa đề: TIM ƠI, Tặng cho anh bạn NT nào đó? Và bài họa  nguyên vận, (đúng luật họa thơ lục bát) của
tôi, mời các bạn cùng họa cho vui nhé.


CA DAO @ 02
TIM ƠI.
Thân kính tặng NT…


Ta đành khóa chặt tim thôi,
Bằng lòng với cảnh: nương đồi, tịnh tu.
Tim ơi! giáng chịu cầm tù,
Đời mình đến độ tuổi thu mất rồi.

Bâng khuâng, rạo rực, chơi vơi
Chòng chành, chạng vạng, bồi hồi, ích chi?
Đừng nghe những chuyện thầm thì
Thanh tâm, tĩnh trí, ngủ khì, khỏe re.


Đêm đông gió Bấc tràn về,
Chén rượu tắc chảy lửa vào tim,
Làm sao có thể im lìm,
Choàng dậy lục tìm chìa khóa để đâu... ?
                                    
Ngô Toàn Thắng


 


Họa: Nguyên Vận “Tim ơi”- NTT


Ngô Thái


Mọi thứ chỉ tương đối thôi
Chớ buồn mà phải lên đồi để tu
Tự mình giam hãm như
Tuổi còn đang độ mùa thu qua rồi
Nỗi lòng  trăn trở đầy vơi
Tuổi Xuân hết độ tái hồi  lo chi
Chớ nên tặc lưỡi… ờ thì…
Quên lời ve vãn.  Khù khì… êm re !
Phòng không đêm lạnh… Đông về
Thơ phú cặp …thắp lửa trái tim
Đêm đêm ngon giấc lim lìm
Không phải đi tìm “ổ khóa” ở đâu

<!--[if !mso]>

v0003a* {}
o0003a* {}
w0003a* {}
.shape {}

--><!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:11.0pt;font-family:"sans-serif";
}

--><!--[if !mso]>

v0003a* {}
o0003a* {}
w0003a* {}
.shape {}

--><!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{font-size:11.0pt;font-family:"sans-serif";}

-->

TIM ƠI
Kính tặng
NTT&NT
Họa của:Vũ Giang Sg


Ngày
xưa không biết thì THÔI
Bây giờ em rủ lên ĐỒI đi TU
Bao năm đơn độc như TÙ
Có em trời chuyển sang THU mát RỒI
Trong lòng luôn nhớ đầy VƠI
Đôi khi cũng thấy bồi HỒI tứ CHI
Giá như đang độ xuân THÌ
Giao lưu mấy hiệp ngủ KHÌ rồi RE
Bây giờ cuối buổi chiều VỀ
Em đến cập KÈ bối rối con TIM
Tim ơi ngày cứ im LÌM
Đêm lại muốn TÌM biết kiếm ở ĐÂU....?


                             




Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

DỪA ƠI

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:14.0pt;font-family:"serif";}

-->

         Thưa các bạn.


Dưới
con mắt của Người chiến sỹ-Nghệ sĩ Ngô Toàn Thắng một hiện tượng thiên nhiên
tưởng như rất ngẫu nhiên: Khóm hoa nở giữa một gốc dừa, thân cây đã gẫy ( do “quá
già” không đủ sức chống trọi với sự khắc nghiệt của thời gian,  mưa gió bão  giông … hay “vì còn ham với tới trời mây…” nên
bị sét đánh, đã gợi cho người nghệ sĩ nguồn cảm hứng, tạo nên tác phẩm ảnh nghệ
thuật và nguồn thi cảm viết nên bài thơ lục bát để cho ta những  suy ngẫm về triết lý sống: Cây dừa chết,
không phải là một sự kết thúc,  gốc dừa để lại chất dinh dưỡng nuôi sống một khóm hoa làm đẹp cho đời… là hiện
tượng thiên nhiên, cũng như quy luật “Tre
già măng mọc” trong cuộc sống chúng ta…Cảm ơn anh đã cho chúng ta thưởng thức
một tác phẩm nghệ thuật và một bài thơ hay.


Tôi
xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc bài thơ "DỪA ƠI" của chiến sĩ - Nghệ sĩ  Ngô Toàn Thằng và bài họa nguyên vận "TRE GIÀ MĂNG MỌC' của tôi, mong các
bạn cùng trao đổi.






<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:14.0pt;font-family:"serif";}

-->

DỪA ƠI !!!


Thân Dừa xa đã qua rồi,
Chắc bởi ông trời chuyển kiếp thành Hoa
Hay vì Bão táp phong ba,
Dừa vươn cao quá mới ra thế này ?


Lá dầy, quả nặng, thân
gầy
Còn ham với tới trời mây làm gì !
Đã đành nghe biển thầm thì,
Ai mà chả thích, trách chi bóng Dừa.


Nhưng khi chẳng được trời
ưa,
Thiên lôi vung búa, chém bừa, gẫy luôn.
Dừa ơi ! chấp nhận, đừng buồn
Gốc còn ở lại, hoa vườn mọc lên.
Kiếp xưa ăn ở thảo hiền
Nguồn cội vững bền chẳng sợ bão giông.

 

Chiến sĩ –
Nghệ sĩ: Ngô Toàn Thắng

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:14.0pt;font-family:"serif";}

-->

TRE
GIÀ MĂNG MỌC

(Họa nguyên vận bài Dừa ơi Ngô Toàn
Thắng)

Một thời trai trẻ hết rồi
Không đợi ông trời hóa kiếp… tàn hoa
Trải qua bão táp phong ba
Lòng ngay dạ thẳng đâu ra nỗi này

 
Không e lực yếu thân gầy
Đề cao chân lý rẽ mây sợ gì
Cuộc đời ai cũng có thì
Về hưu thanh bạch mong chi nước dừa


Trên nể trọng. Dưới dân ưa
Không dựa quyền chức làm bừa… tới luôn
Tre già măng mọc không buồn
Lấy Đức làm gốc… tre vườn vươn lên


Học lời Bác dạy “quan hiền”
“Nước mạnh gốc bền” đâu sợ chớp giông


          Ngô Thái -Trai Đất Tổ

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{font-size:11.0pt;font-family:"sans-serif";}

-->

Họa Nguyên Vân "DỪA ƠI" NTT
Vũ Giang Sài Gòn


Da mồi tóc bạc
hết RỒI
Bỗng dưng nhận được lộc TRỜI cho HOA
Một đời gươm giáo bôn BA
Đến khi gác kiếm hoá RA thế NÀY
Gặp cô em gái vai GẦY
Bồng bềnh tóc xoã như MÂY khác GÌ
Ngày xưa ở tuổi dậy THÌ
Vòng một em đẹp khác CHI trái DỪA
Ngắm nhìn ai cũng thấy ƯA
Sợ người ngộ tửu làm BỪA chết LUÔN
Gặp anh em chẳng thấy BUỒN
Cứ mơn mởn thế trong VƯỜN chồi LÊN
Mẹ khen anh rể quý HIỀN
Xây nhà hạnh phúc vững BỀN trước GIÔNG...!