Chủ Nhật, 14 tháng 3, 2010

NÉN HƯƠNG TRẦM

 (Tặng Em ở nơi vĩnh hằng)

Anh tặng Em mấy vần thơ
chia sẻ

Nỗi lo toan tần tảo, héo hon.

Việc nước - Việc nhà - Nuôi dậy các con,


Gánh nặng trên vai, lo toan chu tất,


Vẫn một lòng thủy chung
như nhất:


Vợ hiền - Dâu thảo - Mẹ đoan trang.


Công việc đời thường bề bộn ngổn ngang,


Thời buổi thị trường giá leo thang vùn vụt.


Cuộc sống ngặt nghèo - đồng tiền thiếu hụt.


Gạo, Nước, Điện, Ga, mắm, muối, tương, cà…


Vẫn không quên mua thêm mấy nhành hoa,


Một
bó hương thơm trên bàn thờ tiên tổ.


 Không
sợ thiếu.”Nhiều no ít đủ”


Giữ
ngọn lửa hồng trong tổ ấm bình yên.


Anh trao tặng thêm hai chữ: “Thục hiền”.


Ngoài
tám chữ vàng Bác Hồ gửi tặng:


Phụ
nữ Việt nam: “Anh hùng, bất khuất,


Trung
hậu, đảm đang”. Con cháu Lạc-Hồng.


Dòng
đời vẫn trôi cùng sóng cả bão giông.


Mỗi
kiếp người đều một thời thân gửi.


Chốn
trần gian em gánh bao buồn tủi,


Để
nơi vĩnh hằng thanh thản lương tâm.


Anh
thắp lên một nén hương trầm,


Mong
khói nhang gửi lòng anh thương nhớ,


Vượt
qua bờ âm dương cách trở:


“Vĩnh viễn
trường tồn-Em-Người Vợ Đảm Đang
”.


Ngô Toàn Thắng.


  Thưa các bạn!


 
Tôi viết bài này theo thể loại TÙY BÚT xin các bạn kiên trì nhẫn nại giành chút
thời gian để đọc và cùng tôi bàn thêm cho ra nhẽ phải trái của chúng ta - những
công dân đàng hoàng trên mạng ảo.


 
Tình cờ tôi được đọc bài thơ của bác Ngô Thái viết tặng các bạn phụ nữ trên
làng ảo yahoo. Đọc kỹ mới thấy bác viết ra từ nơi trái tim lắng đọng nỗi buồn
thương cô quạnh tuổi già khi cuộc đời bác đã đi qua bao thăng trầm, đạn bom
khốc liệt, bao trăn trở đời thường bề bộn của những người dân đất nước thân yêu
trong từng giai đoạn lịch sử từ chiến tranh đến hòa bình, từ lúc mày mò xây
dựng chủ nghĩa xã hội trong thời kỳ quá độ sau chiến tranh giải phóng đến thời
kỳ đổi mới, công nghiệp hóa và hiện đại hóa đất nước như ngày nay.


   Hơn năm mươi năm rồi,
nào có ít ỏi gì mà bác chỉ tổng kết lại trong một bài thơ tặng các bạn phụ nữ
đảm đang trên làng ảo thân thương. Riêng tôi lại không hiểu theo chiều thuận mà
lọc ra để hiểu bác đang mượn cái chung để nói lên những lời tâm sự thẳm sâu tận
đáy dòng sông nơi sóng ngầm đang lầm lì chảy về chân trời vô định xa xăm - bác
tin rằng ở đó có người thân yêu nhất cuộc đời của bác đang tồn tại bên kia bờ
ảo vọng thanh cao, vĩnh cửu mùa xuân.Vì vậy tôi đã xin phép bác được chỉnh lại
và nói cùng với bác thành bài thơ ngắn gọn hơn và tập trung hơn để gửi tới các
bạn cùng suy ngẫm.


  Tôi chưa có ý định nói lên những cảm nhận
của mình về bài thơ trên đây mà chỉ xin trích vài câu thật ấn tượng ẩn chứa
những nỗi niềm tâm sự thật riêng mà lại thật chung:



 Cuộc
sống ngặt nghèo - đồng tiền thiếu hụt.


Gạo,Nước,Điện,Ga,mắm,muối,tương,cà…
Vẫn không quên mua thêm mấy nhành hoa,


Một
bó hương thơm trên bàn thờ tiên tổ.


Không
sợ thiếu.”Nhiều no ít đủ”


Giữ
ngọn lửa hồng trong tổ ấm bình yên.



  Có lẽ ai trong chúng ta cũng đều cảm động và ghi nhận điều
này. Người phụ nữ Việt nam cuối thế kỷ hai mươi là vậy đó không riêng gì chị,
nhưng phải có điều đó ở chị anh mới nhận ra. Không những chăm lo cho người sống
đang cố tồn tại một cách khó khăn mà vẫn không quên lo cho người đã khuất nơi
chín suối.Với cái lý nhân văn đã thành câu truyền miệng bao đời: “Nhiều no ít
đủ”.Tôi bỗng đau lòng khi xã hội ta đang càng ngày càng đầy đủ về vật chất thì
ở một số nơi đâu đó chốn   “thanh cao tự
cho mình là quyền cao chức trọng” lại thiếu cái công bằng giữa những người đang
sống, nói chi đến người đã khuất núi mờ xa. Riêng nơi anh, chắc chắn không mất,
vì chí ít chị đã là một tấm gương cho con cháu, họ hàng, lối xóm cùng soi.


  Hai khổ thơ cuối đã nói lên tất cả và đã chắt lọc thật tinh
tế như loại rượu nếp cái hoa vàng tiến Vua Hùng Đất Tổ, mà người dân nơi đây
quen gọi là “Vương tửu”:


Dòng
đời vẫn trôi cùng sóng cả bão giông.


Mỗi
kiếp người đều một thời thân gửi.


Chốn
trần gian em gánh bao buồn tủi,


Để
nơi vĩnh hằng thanh thản lương tâm.


Anh
thắp lên một nén hương trầm,


Mong
khói nhang gửi lòng anh thương nhớ,


Vượt
qua bờ âm dương cách trở:


“Vĩnh
viễn trường tồn-Em-Người Vợ Đảm Đang”.


 
Xin được nói thêm Tác giả bài thơ này năm nay đã bảy mươi hai tuổi.Theo tôi
được biết trong làng ảo yahoo bác là một trong những già làng còn săn gân và
thông tuệ. Bởi vậy nên bác đã tâm sự với làng ta như thể với người thân không
phân biệt lứa tuổi, ngành nghề, học vấn. Triết lý cuộc sống đưa ra thật giản dị
để ai cúng hiểu dễ ràng rằng:


Chốn
trần gian em gánh bao buồn tủi,


Để
nơi vĩnh hằng thanh thản lương tâm.


 
Bác không coi người thân yêu nhất của đời bác đã chết mà là chuyển từ chốn trần
gian về nơi vĩnh hằng.


 
Luật nhân quả của đạo phật cũng đồng nghiã với phép biện chứng duy vật đã được
bác gói lại thật rõ ràng.Trong tâm khảm của bác và những người thân luôn tồn
tại một người đã trở nên vĩnh viễn trường tồn còn riêng bác không bao giờ mất: Người
Vợ Đảm Đang. 


 
Ta tạm khép bài thơ này lại để tự mỗi người cùng suy ngẫm theo những xúc cảm
riêng tư. Điều tôi muốn nói là bài thơ hướng ta đến một sự đồng cảm sẻ chia
giữa những tâm hồn đang giao hòa trên mạng ảo.Ta đã bỏ không ít thời gian và
trí tuệ để hiểu dần về nhau và qua lại thăm nhau dù không thật thường xuyên. Sau
đó hẹn hò để đi tới những cuộc off-line theo các quy mô lớn nhỏ khác nhau.Cũng
từ một cuộc off-line như vậy tôi đã gặp anh Ngô Thái rồi chúng tôi đến thăm
nhau ngoài đời thường và lại càng hiểu nhau hơn. Nếu để viết tất cả những điều
đó ra thì thật chưa nên vì còn phải có thêm nhiều thời gian nữa để chúng tôi
cũng như các bạn còn suy ngẫm như thế nào cho phải nhẽ.


 
Ngợi ca ư? không! Phê phán hay chỉ trich ư? Không! Vậy thì viết gì về nhau để
mọi người không cảm thấy khó chịu nhỉ? Khó đấy, không đơn giản đâu các bạn ơi!


 
Thật buồn khi đâu đó trên làng ta đang xảy ra chuyện cãi cọ, chỉ chích, khích
bác, chê bai mang tính cá nhân chưa suy tính kỹ mọi bề làm đau lòng dư luận; làm
mất đi phần nào cái thanh cao vốn có của làng ta từ khi mới khởi tạo nghiệp
giao lưu chân thành, mộc mạc, sẻ chia nỗi buồn để tiêu tan bớt, cho niềm vui
rạo rực nhân lên.


  Nhân bài thơ trên
đây của anh Ngô Thái chúng ta cùng ngẫm về một điều mà theo tôi nên tổng kết
gọn lại như thế này:


“Dòng đời vẫn trôi cùng sóng cả, bão giông.


Mỗi kiếp người một thời thân gửi”.


Hãy trao nhau niềm vui và sẻ chia buồn tủi,


Xóa mọi giận hờn và hãy hiểu nhau hơn


Đường trên làng mình không có mưa trơn


Không lầy lội bùn đen, không bụi trần vương vấn


Nếu ai đó sơ ý làm đường bẩn


Hãy hỏi lòng mình nên ở hay đi


Các bạn thân yêu ơi đừng cố chấp làm chi


Rộng lượng vị tha.Ta là: “Công dân ảo” !


Xây làng mình ngày càng thêm hoàn hảo


Bước ra đời thường ta càng tử tế hơn…


 
Những điều tâm sự trên đây nếu có gì chưa phải xin cả làng lượng thứ!


 Hà nội
tháng 3/2010


Người Đất Tổ
Hoang Sơ


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]