Thu Nguyệt: GỬI ANH
Em ngồi hoá đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
em ngồi hoá đá thành mưa
trả anh cái phút anh đưa qua cầu
xa nào anh có hay đâu?
Đá từ lúc ấy bắt đầu thành em!
Ngô Thái: HOẠ
Chờ anh tuổi đã xế chiều
Là vì cái chuyện...chót liều thuở xưa!
Lòng em trời đổ cơn mưa
Cũng bởi những lúc...đón đưa sang cầu!
Bây giờ anh ở nơi đâu?
Có còn nhớ buổi ban đầu....với em?!