Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

DƯỠNG SINH (Thủ Vĩ ngâm)


Dưỡng sinh - Bí
quyết, tuổi Thiên trường


Của cải giầu sang
chẳng vấn vương


Sáng  dậy nhâm nhi ly rượu thuốc


Trưa về nhấm nháp
cốc bia thường


Chăm lo  việc thiện - Giầu nhân ái


Gắng sức 
giúp người – Nặng tình thương


Đối xử  bạn bè luôn kính trọng

Dưỡng sinh - Bí quyết tuổi Thiên trường....


Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

VỊNH TRĂNG (Họa thơ NTT)



Một buổi chiều Thu thấy Vất Vơ


Thong dong tản bộ cố mong chở


Cây thưa lúp súp ven ngang dậu


Cỏ rậm vươn cao sát dọc bờ


Thiếu nữ mơ màng trong mộng ảo


Nhà thơ suy tưởng giữa trời mơ


Dâng trào cảm xúc về quê Mẹ


Lướt sóng cùng Trăng, họa tứ thơ


Hoangnhung2.jpg


(Ảnh minh họa)
 

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

THĂM QUÊ

 


Ta về chốn cũ sớm tinh mơ


Cấp bốn – Nhà xây thoáng bụi mờ


Khế ngọt đầu hồi đang ngóng đợi


Hoa thơm cuối ngõ vẫn mong chờ


Bồi hồi chốn cũ còn lưu luyến


Xúc động nơi đây chẳng hững hờ


Cảnh vật tình người do tạo hóa


Bâng khuâng đặt bút hoạ vần thơ


 


 

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

NGHIỆP BUÔN (Họa Pt)

Cái nghiệp kinh doanh phải gặp thời

Thương trường – đấu trí chớ buông lơi


Cạnh tranh lành mạnh thường thua lỗ


Tráo trở  ranh ma lại đượclời


Trúng quả tươi như hoa dịp tết


Sa cầu héo tựa bóng không hơi
Xin nhớ điều này đừng quên nhé


Cái nghiệp kinh doanh phải gặp thời


          

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

TRĂNG & NGƯỜI



Ảnh NSNA Ngô Toàn Thắng


1- Trăng Xưa


Tuổi thơ chạy nhẩy ngoài đồng


Dưới Trăng cùng bạn lội sông tắm truồng


Lớn khôn nhập ngũ lên đường


Vầng Trăng là bạn dặm trường gian nan


Bao năm gió núi mưa ngàn


Vầng Trăng chia sẻ cơ hàn gian truân


Trăng nâng nhịp bước hành quân


Trèo đèo lội suối vang ngân giọng hò


Mỗi lần lập chiến công to


Trăng cùng với lính hát hò thâu đêm


Lán thưa Trăng thức bên thềm


Canh cho người lính êm đềm mộng mơ


Trăng đi vào những vần thơ


Tâm hồn lính trẻ vô tư yêu đời


Trăng soi gương mặt sáng ngời


Vầng Trăng tình nghĩa một thời không quên


moon-photo03.jpg


2-Trăng nay


Phố phường chật chội bon chen


Nhà lầu, Cao ốc, ánh đèn sáng trưng


Trăng lên...e ngại, ngập ngừng


Chẳng ai để ý "người dưng" qua nhà


Đến khi mất điện mới la


Cao tầng, Biệt thự...nhập nhòa tối om


Vội vàng mở cửa ra nhòm


Sững sờ bắt gặp Trăng tròn ngoải hiên!



Vũ điệu sông quê (Ảnh NSNA Ngô Toàn Thắng)


TRĂNG VÀ NGƯỜI – LỜI TÂM SỰ DỊU ÊM


  LỜI BÌNH CỦA NĐTHS - NGÔ TOÀN THẮNG


        Nếu chỉ đọc
lướt qua TRĂNG VÀ NGƯỜI, ít ai nhận ra tác giả đang dùng hình tượng “Trăng xưa”
và “Trăng nay” để nói về sự đổi thay trong lòng người muôn ngả. Chúng ta ai chả
có một thời xưa cũ mộng mơ với tuổi thơ vô tư đầy ắp tiếng cười.


Tuổi thơ chạy nhẩy ngoài đồng,
Dưới Trăng cùng bạn lội sông, tắm truồng.


      Đất
nước rơi vào cảnh loạn lạc, chiến tranh, tuổi thơ khép lại nhường chỗ cho một
chặng đường dài chinh chiến gian nan.


Lớn khôn nhập ngũ lên đường,
Vầng Trăng là bạn dặm trường gian nan.


 Cái vầng trăng cụ
thể của tự nhiên đã quá rõ ràng và chỉ vậy thôi có gì cần lưu tâm khi mà ai
cũng tưởng biết rồi : Thời các cụ ngày xưa oanh liệt, hy sinh, dũng cảm và thật
lãng mạn, lạc quan với chủ nghĩa anh hùng cách mạng Việt nam - một tấm gương
ngời sáng lung linh để con cháu mỗi khi chiêm ngưỡng đều tỏ ra thán phục.


Bao đêm gió núi, mưa ngàn
Vầng trăng – chia sẻ cơ hàn, gian truân
Trăng nâng nhịp bước hành quân,
Trèo đèo, lội suối, vang ngân giọng hò


Không phải vậy. Với TRĂNG VÀ NGƯỜI, tác giả đã khéo léo
chuyển tải một nhân sinh quan cuộc sống như một lời tâm sự dịu êm, vừa như nói
riêng với mình vừa như nói với bạn đời một thời bom lửa khét nồng cây cỏ, rừng
sâu, sông, suối, gió ngàn, mưa bể…và khi thắng trận hả hê thì không thể thiếu
nhau giữa bộn bề trận mạc.


Mỗi lần lập chiến công to
Trăng cùng với lính hát hò thâu đêm


      Trăng như một con người cụ thể đã cùng
nhau nếm trải gian truân và giúp nhau vượt lên nhưng tầm thường, nhỏ nhoi của
cuộc sống để cùng vươn lên cái thanh cao mà những ngày xưa ấy gọi là lý tưởng.
Lý tưởng nào có gì xa xôi viển vông đâu Trăng ơi! đó là giải phóng quê hương,
giải phóng con người ra khỏi cảnh lầm than, cơ cực dưới những bạo tàn, khốc
liệt do bọn xâm lược ngoại bang gây ra trên mảnh đất con Lạc cháu Hồng. Cùng
sinh ra trong cái bọc trăm trứng nên gọi nhau là “ĐỒNG BÀO”, thế mà lại cầm vũ
khí đâm chém lẫn nhau, gây nên bao cảnh tang thương, tàn lụi; còn Trăng thì vẫn
thủy chung tử tế như tình đồng đội cùng chung chiến hào. Sự nhân cách hóa cho
Trăng không thể độc đáo hơn và thật mới tôi chưa gặp bao giờ trong thơ văn mà
tôi đã được xem:


Lán thưa trăng thức bên thềm,
Canh cho người lính êm đềm mộng mơ.


      Thực ra Trăng là một người lính khác đứng
gác trong đêm để đồng đội được êm đềm trong giấc ngủ mộng mơ và ngày mai khi
trận đánh bắt đầu khí phách của các anh hiên ngang khiến kẻ thù khiếp sợ. Nhưng
đêm nay trong giấc ngủ mộng mơ, Trăng và người giao hòa chất phác, hiền khô  :


Trăng đi vào những vần thơ,
Tâm hồn lính trẻ vô tư yêu đời.
Trăng soi gương mặt rạng ngời 
Vầng Trăng tình nghĩa, một thời thân quen


      Đó là một phần cảm xúc mà tác giả nói về
kỷ niệm “Trăng xưa” mà cả tác giả và người xem đều cảm thấy “thòm thèm, xao
xuyến…”.Tôi nghĩ có lẽ thế là đủ để cho mỗi chúng ta sẽ còn tự cảm nhận thêm
theo cách của riêng mình.


      Nếu chỉ thế thôi thì có gì đáng lưu tâm
người xem đây nhỉ? cũng chỉ bâng khuâng, man mác, bồi hồi bồng bềnh xao xuyến
cùng trăng ai mà chẳng có những lúc như vậy trong hành trình suy cảm đêm đêm
khi trăng lên vời vợi gợi bao niềm lâng lâng nơi hồn ta thảng thốt.


      Phần “Trăng nay” chỉ với 08 câu lục bát
(bằng một nửa “Trăng xưa”-16 câu), nhưng ý thơ đột ngột chuyển sang một tình
cảm mang chất trí tuệ, trải nghiệm những băn khoăn không dễ lý giải. Sau chiến
tranh, vầng trăng vẫn vậy chỉ có con người là đổi thay. Người còn người mất kẻ
giàu, người nghèo. Kẻ có quyền cao, chức trọng về ở nhà lầu, cao ốc, nơi phố
phường chật chội bon chen. Người lính trở về nơi đồng nội chân quê vẫn thường
mong một ngày ra phố chơi thăm đồng đội cũ. Biết đâu trong những lần thăm ấy họ
không còn,hay không muốn “nhận ra nhau” và coi như “người dưng, nước lã” chăng?
Có lẽ tác giả đã có lần như vậy khi tìm đến “cầu cạnh” đồng đội xưa nay đang
đảm trách chức trọng quyền cao nhằm tìm kiếm một cơ hội cho con cháu đang cần
vươn tới những hoài bão ước mơ bay cao, bay xa trên con đường tương lai rộng mở?
Chí ít cũng là một lần tao ngộ đồng môn, đồng tuế, đồng ngũ v.v… và “Trăng xưa”
lên thành phố người đông, ánh điện sáng trưng và có thẻ rơi vào cảnh “người
dưng”,e ngại ngập ngừng:


Phố phường chật chội, bon chen.
Nhà lầu, Cao ốc, ánh đèn sáng trưng.
Trăng lên… e ngại, ngập ngừng.
Chẳng ai để ý "người dưng" qua nhà.


      Mất điện ! Ôi thật độc chiêu. Một cái cớ
đột ngột tung ra gây ấn tượng và lại còn kêu la nữa chứ. Ai la nào đành rằng
người thành phố quen ánh điện rồi mất điện ai chẳng la lên : Lại mất điện rồi
chán quá cơ! Khi ngập chìm trong cảnh nhập nhòa, tối om ấy thì mọi thứ đều như
nhau, đều âu sầu, tăm tối. May thay còn có ánh trăng vẫn hồn nhiên, vô tư,
thanh thản tít trên trời cao. Một thứ ánh sáng le lói luồn nhẹ qua ô chớp cửa
sổ hút con người vào đó và dẫn tới hành động cũng đột ngột không kém: “Vội vàng
mở cửa ra nhòm” để rơi tòm vào nỗi “sững sờ”. Thì ra đã bao ngày qua ta quên
mất một : “người bạn đã từng thân quen” – TRĂNG TRÒN  - Đong đầy bao kỷ niệm tình người một thời
gian khổ cơ hàn bên nhau.


Đến khi mất điện mới la
Cao tầng, Biệt thự...nhập nhòa tối om
Vội vàng mở cửa ra nhòm
Sững sờ bắt gặp Trăng tròn ngoài hiên!


Viết đến đây tôi không thể nén lòng mình và những giọt lệ
đang trào ra khi nghĩ về những người đông đội nằm lại mãi mãi trên chiến trường
xưa. Trăng vẫn luôn là người bạn thủy chung nâng linh hồn họ bay về nơi cực lạc
công bằng. Còn những người đồng đội cao sang, đang sống nơi làu son, gác tía
chắc sẽ chỉ nhớ đến Trăng khi mất điện thôi ư ???


Cảm ơn nhà thơ Ngô Thái đã cho chúng ta thưởng thức một lời
tâm sự dịu êm về nhân sinh quan cuộc sống.
















Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

TƠ VƯƠNG

hh6_280553550.jpg


Ảnh minh họa


Vầng Trăng đẹp tựa bài thơ


Để cho anh cứ ngẩn ngơ nhớ mình


Nhớ hôm gặp ở sân đình


Ra về anh thấy lòng mình tơ vương


Nhớ em đôi mắt dễ thương


Cùng nhau dạo bước trên đường cọ xanh


Chia tay lòng dạ chẳng đành


Hẹn em gặp lại quê anh hội làng...



Ảnh NSNS Toàn Thắng


HỌA: NGÔ TOÀN THẮNG


Ai sinh ra cái vầng trăng?
Để anh cứ phải nhùng nhằng, vẩn vơ.
Loay hoay tìm một tứ thơ
Tả trăng là để tảng lờ đó thôi.
Thực ra lòng vẫn bồi hồi,
Dưới trăng có bóng ai ngồi đợi trăng.
Là em hay bóng chị Hằng?
Để ai thấp thỏm…Mây giăng, trăng mờ.
Gió ơi! đừng có ngẩn ngơ?
Trở mây bay tới bến bờ sông ngân.
Để trăng lại sáng trong ngần,
Cho anh ngắm một thiên thần dưới trăng...



"Thiên thần dưới Trăng"


moon-photo02.jpg